Thứ Ba, 7 tháng 4, 2009

THE SHORT SPACE OF TIME.........!

 
THE SHORT SPACE OF TIME.........! magnify
Mùa thu đến, lòng em xuyến xao
Với bao nỗi niềm mong nhớ khôn nguôi.
Bởi em đây ôm nỗi sầu vô hạn,
Và mong sao cho gió thu cuốn qua nhanh.

Sáng nay, mẹ bảo mình lên chợ Bình Tây để mua thực phẩm. Trên đường về nhà, mình đi ngang công viên Thăng Long và mình nhìn thấy có thật nhiều lá trên cành cây xào xạt theo tiếng gió rồi rơi xuống ngang vai mình.

Mình chợt đứng lại và cảm nhận tiếng lá khua reo trước gió. Mình chợt nhớ là mùa hạ đã đi qua và mùa thu lại đến. Mùa thu đã đến tự bao giờ mà mình đã vô tình không để tâm đến nó. Rồi mình thầm đón nhận cảnh thu với tiết trời man mác se se lạnh một buổi sáng tinh sương làm cho tâm hồn mình trở nên lắng đọng như đưa mình vào một khoảng trời thu thật thơ mộng.

Ôi .......! Cảnh đi vào thu cùng với tiết trời thật nên thơ, thật lãng mạn giữa cái lòng thành phố Hồ Chí Minh đầy náo động mà lại cũng có một phong cảnh mang với nét sắc thu êm dịu đến vậy..........!

Đúng là mùa thu luôn tạo cho con người ta với những tâm trạng rất khó tả. Đôi khi, nhìn cảnh nhớ người mình yêu thương, nhớ đến những kỷ niệm buồn vui đã qua trong dĩ vãng mà làm cho tâm mình trở nên buồn một cách vu vơ, nhưng đồng thời, mùa thu cũng chính là cái điệp khúc ngân vang của những người sẽ yêu và đang yêu như nhà thơ Xuân Diệu từng cảm nhận mùa thu Hà Nội trong bài : " Đây mùa thu tới " và toàn bài thơ có một đoạn rất hay nói lên tâm trạng của con người mang nỗi nhớ thương, nỗi nhớ ấy không nói lên thành lời mà chỉ biết buồn một cách vô ý thức rồi mỏi mòn trong sự chờ đợi vô vọng.

Mây vẫn tầng không chim bay đi
Khí trời u uất hận chia ly
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì.

Niềm mong chờ ấy mang một nỗi buồn vô hạn, mang một nỗi niềm bâng khuâng khôn tả mà mùa thu mang đến cho con người một sự cảm nhận buồn trong tâm cảm. Mùa thu vốn thế mà, nó rất buồn, rất nên thơ, rất đẹp và vẻ buồn của sắc thu càng buồn thì lại càng mang một vẻ đẹp diệu kỳ. Bởi mùa thu bao giờ cũng là buồn nhất, mùa thu của sự đợi chờ, mơ mộng hão huyền, suy nghĩ vẫn vơ trong tâm hồn của mình đang hòa nhập để cảm nhận vào cảnh thu.

Cũng tốt thôi, vì mấy hôm nay, mình vừa bệnh mới hết rồi lại phải học bài quá nhiều nên mình bị stress..........Nhưng sáng hôm nay, mình vô tình đi ngang công viên và cảm nhận trời thu làm cho tâm hồn mình bớt nặng trĩu và mình lại có cảm hứng làm thơ tình yêu mà bài thơ chẳng có liên quan gì đến mùa thu khakha....... Mình hơi bị hâm rồi bởi cảm nhân sắc thu mà lại đi làm thơ tình. Mình bị stress khá nặng haha.......

Mình tự nhủ với bản thân rằng: " Nè cô em, cô ráng cô gắng học đấy nhé, đừng có quá mơ mộng, nghĩ ngợi nhiều sẽ ảnh hưởng rất nhiều trong việc học. Hãy cố gắng lên.....chzái dzồ.....chzái dzồ........!OK.

Cm x úc trong tình yêu...!
Ngày xưa em nào biết chữ thương,
Mà nay em lại vướng vào chữ thương.
Ngày xưa em nào biết chữ yêu,
Mà nay em lại tập tành học chữ yêu.
Ngày xưa em nào biết nhớ thương ai,
Mà nay em lại biết nhớ thương anh.
Ngày xưa em nào biết khóc cười,
Mà này em lại khóc cười vu vơ.
Ngày xưa em nào biết giận hờn,
Mà nay em lại trách hờn vu vơ.
Rồi em tự hỏi : "rằng mình đã yêu ?"
Và em biết trái tim không lý lẽ
Chỉ có đôi ta đi trong cuộc tình
Mới cảm nhận hương vị của tình yêu./

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét