Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

Phận đời...!

 

 

Em không muốn làm người,

Làm người chán lắm ai ơi…!

Từ thuở cất tiếng khóc chào đời,

Em đã làm khổ bao người.

Em không muốn  làm người,

Làm người phải biết nghĩ suy.

Toan tính vun vén từng ly;

Cho đời sống giảm đói nghèo.

Em không muốn làm người ,

Làm người phải có tư duy.

Trong mười  hai năm đèn sách,

Cũng chỉ lấy  tấm bằng treo chơi.

 

Em không muốn làm người,

Vì kiếp người ngắn ngủi lắm ai ơi…!

Sớm hôm họa phúc biết mai còn sống,

Ngoảnh phút chốc một nấm mồ  hoang.

Em không muốn làm người,

Vì mai đây trong cõi đi về ;

Em sợ linh hồn em khóc than,

Trong từng giọt lệ sầu ly tan.

 

 

 

 

Phận đời ơi…! Xin đừng có kiếp sau,

Em chỉ muốn làm bạn với biển khơi;

Em chỉ muốn làm bạn lũ cá dưới đáy khơi;

Em chỉ muốn làm bạn với thuyền bè ra khơi.

Và mỗi sớm mai, em  bừng tĩnh giấc,

Em sẽ đón ánh mặt trời giữa dòng biển khơi.

 

 

Phận đời  ơi…! Xin đừng có kiếp sau,

Em chỉ muốn làm bạn với ngon núi chơi vơi.

Và mỗi khi đêm về có ánh trăng treo đầu núi,

Em sẽ hòa mình say khúc nhạc vầng thơ.

 

Phận đời  ơi…! Xin đừng có kiếp sau,

Em chỉ muốn thân em là cánh chim.

Tự do bay nhảy khắp bầu trời xanh,

Líu lo, ríu rít hót vang trên cành.

 

Phận đời  ơi…! Xin đừng có kiếp sau,

Em chỉ muốn thân em là cỏ cây;

Em chỉ muốn che bóng mát cho ngày sau;

Và em chỉ muốn hòa mình với thiên nhiên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét