Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012

Thư tuyệt mệnh ....!!!!




Đã biết bao lần tôi tự nghĩ, đây là cái note cuối cùng tôi viết. Bởi cuộc sống hỗn độn và mệt mỏi, tôi muốn đi đến một nơi thật xa.

Từ lâu tôi đã lập cho mình một kế hoạch. Đến lúc cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi và không nuối tiếc, tôi sẽ tự mình biến mất khỏi thế giới này.

Cho nên bạn nhớ nhé. Đây sẽ là cái note cuối cùng tôi viết.

Và những gì tôi sắp viết ra đây, nếu bạn cảm nhận được có một phần của bạn trong đó, thì hãy nhớ rằng tôi yêu bạn. Yêu rất nhiều!

Người đầu tiên tôi muốn nhắc đến, đó chính là mẹ tôi.

Mẹ mang thai tôi chín tháng chín ngày, sinh ra tôi trong một đêm mưa bão bập bùng, nước ngập trắng xóa vào ngày 17 tháng 1 của hai mươi mốt năm về trước. Mẹ nói rằng ngày ấy trên bầu trời cuồn cuộn mây đen, chỉ có mẹ là nhìn thấy một ngôi sao sáng chói, vững vàng mà lấp lánh. Vì sao đó chính là tôi.

Tôi chưa từng làm mẹ, cũng chưa từng yêu một người đàn ông nào sâu sắc. Tôi không hiểu được cái cảm giác cùng người mình yêu tạo ra một sinh mệnh nhỏ bé nó thiêng liêng và hạnh phúc đến nhường nào. Nhưng tôi biết, nếu trên thế gian này có một người yêu tôi hơn cả sinh mệnh của mình, thì đó chính là MẸ TÔI.

Người thứ hai tôi muốn gửi trọn yêu thương, đó chính là bố tôi.

Tôi biết bố không phải là một người đàn ông hoàn hảo. Bố không thể là người chờ đợi một người phụ nữ bảy năm đằng đẵng như những chàng trai trong các tiểu thuyết ngôn tình, cũng không phải là một nhà khoa học lừng danh như giáo sư Ngô Bảo Châu. Bố chỉ là một người bình thường, buổi sáng thức dậy đi làm, buổi tối lại trở về với gia đình nhỏ của mình. Bố là một người bình thường nhất trong tất cả những người bình thường, chưa bao giờ hoàn hảo. Nhưng tôi biết, bố luôn là người cố gắng yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Tình cảm ấy, trong suốt hai mươi mốt năm qua, cho dù tôi là một tảng băng lạnh cỡ nào cũng phải tự mình tan chảy. Vì vậy trong mắt tôi, bố chính là một người bố hoàn hảo.



Người thứ ba, là người khiến cho tôi vừa ghét lại vừa thương, đó chính là anh trai tôi.

Anh tôi sinh vào ngày mùng 2 tháng 10 năm 1984, điều đó có nghĩa là khi tôi có mặt trên cõi đời này anh tôi đã được 7 tuổi. Bảy tuổi, người ta bắt đầu bước vào lớp hai. Bảy tuổi, đủ để một người biết yêu thương, dỗi hờn và bảo vệ những người mình yêu quý. Cho đến bây giờ tôi vẫn luôn hoài nghi tự hỏi liệu tôi có phải là người anh trai tôi yêu quý hay không, khi mà, buổi sáng sau ngày tôi sinh ra ấy, anh trai tôi đã xui mẹ đổi tôi cho bà bán bánh cuốn để lấy bánh cuốn ăn.

Ngay từ khi mới sinh ra, tôi đã phải giành giật cuộc sống với bà chủ cửa hàng bánh cuốn. Rồi khi lớn hơn một chút, tôi lại phải dùng nước mắt của chính mình trước mặt bố mẹ để giành lấy những món đồ chơi yêu thích từ tay anh trai tôi.

Sống với anh trai, tôi học được cách đấu tranh và giành giật. Ví như tôi ó một con búp bê, nhưng nếu muốn thêm chiếc ô tô điện từ tay anh ấy, tôi bắt buộc phải dùng thủ đoạn. Mà dùng thủ đoạn thế nào để đạt được mục đích, đó là cả một nghệ thuật.

Có đôi lúc tôi thấy hận, bố mẹ đã sinh ra tôi sao còn sinh ra anh trai, giống như câu nói của ông gì gì đó trong Tam Quốc Diễn Nghĩa: “ Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng?”. Để cho tôi cái gì cũng phải chia đôi, cũng phải tranh đấu và giành giật.

Nhưng nếu quá khứ là nơi có thể quay về, quyền quyết định là thứ nằm trong tay tôi, tôi vẫn muốn được làm em gái anh. Bởi từ lâu, anh đã là một phần máu thịt trong tôi.

Người thứ tư là người mà tôi sẽ không bao giờ quên, đó chính là chị dâu tôi.

Tôi không biết chị yêu anh tôi sâu đậm bao nhiêu, cũng không biết đối với chị ấy anh tôi dành bao nhiêu phần tình cảm. Tôi chỉ biết chị là người đầu tiên ủng hộ quyết định bỏ học khối ngành kinh tế chuyển sang viết báo của tôi, cũng là người duy nhất nói tôi là cô bé xinh xắn nhất thế giới này.

Tôi gặp chị trong một lần anh trai dẫn về ra mắt bố mẹ. Nói thật, ấn tượng của tôi lúc đó không nhiều. Chỉ cảm thấy cuộc sống từ giờ chắc sẽ khó khăn hơn một chút, thủ đoạn bỏ ra chắc phải tăng gấp đôi. Bởi đối thủ của tôi hiện giờ không còn là một người mà tận những hai người.

Ngay ngày đầu tiên tôi mon men lân la đến làm quen với chị, hỏi đủ các loại sở thích và thói quen của chị. Bởi người ta vẫn nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà. Tôi hỏi, chị trả lời. Tôi liệt kê hết những thứ chị thích ra trong đầu, bắt mình phải cố nhớ. Nhưng chỉ ngay sáng hôm sau, qua một đêm ngon giấc, tôi đã quên béng hết tất cả nội dung câu chuyện và mục đích ngày hôm qua. Trong khi đó chị chưa bao giờ hỏi tôi thích màu gì, hoa gì, hay uống loại nước gì, vậy mà vẫn biết buổi tối tôi thích ngồi máy tính viết tiểu thuyết cho đến tận khuya, buổi sáng thích ngủ nướng đến tận trưa khỏi cần phải ăn sáng, thích màu trắng, yêu hoa Xuyến Chi, mơ ước lớn nhất là ngày nào cũng được uống sinh tố bơ mà không bị bệnh tiểu đường.

Nếu có một câu cuối cùng tôi muốn nói với chị, thì chắc chắn là hai câu hát mà tôi thích nhất:

“ Cám ơn trời, cám ơn đất, cám ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian

Cám ơn gió, cám ơn mưa, cám ơn vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau…"

Và người cuối cùng tôi muốn nhắc đến, muốn cám ơn thật nhiều, người đã dành thời gian đọc những dòng tâm sự cuối cùng này của tôi, đó chính là bạn.

Cám ơn bạn nếu bạn đọc nó đến những dòng cuối cùng.

Cám ơn bạn vì đã cho tôi cơ hội được chia sẻ những điều cuối cùng tôi muốn nói, cám ơn vì đã lắng nghe, thấu hiểu và cảm thông.

Đọc đến đây chắc bạn đang thắc mắc rằng, tất cả những người tôi nhắc đến ở trên đều yêu thương tôi thật lòng, vậy tại sao tôi phải từ bỏ cuộc sống này.

Nhưng cuộc đời mà, đừng có nhìn bề ngoài mà đánh giá tất cả. Trên dòng sông phẳng lặng không có nghĩa ở dưới không có sóng ngầm, một cô gái đang cười nhưng trong lòng thì đã chết.

Xung quanh tôi còn rất nhiều người yêu quý tôi, thậm chí cũng có thể vì tôi mà chết. Nhưng thế gian này có rất nhiều điều khó lý giải, tôi không chết vì những người yêu quý mình, nhưng họ không đủ sức để níu giữ tôi nữa rồi.

Chỉ là tôi muốn viết một bức thư tuyệt mệnh không có nước mắt. Để cho các bạn khi đọc lên đều không phải thương xót mà đau đớn. Tôi muốn để lại nụ cười đẹp nhất cho các bạn. Để cho các bạn không quên được rằng có một cô gái, như tôi, đã từng đi qua cuộc đời các bạn.



Em vẫn chờ vẫn đợi bóng hình anh - dù biết nơi anh ở quá xa xăm - nhưng em vẫn chờ vẫn đợi ngàn năm - dù cho mái tóc xanh tuổi xuân em qua nhanh - em vẫn đợi vẫn chờ mãi bóng hình anh...!!!

Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Em vẫn chờ vẫn đợi bóng hình anh.




Mua bat chot tuon tran hoai niem cu
Nang vo tinh gieo hinh bong trong veo
Gio hung ho cuon la kia xa mai
Noi chan troi co nhung ang may bay.

Dong thoi gian rong ruoi buoc chan anh
Cham vao tim em noi dau ruom mau
Giay vo tung dem le sau dai dang
Roi am tham lang le buoc phieu linh.

Nang roi se tan con mua se tanh
Gio se nhanh khuat tan chan troi kia
Anh van mai xa xoi mien xu la
Em van cho van doi bong hinh anh.

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

CHẠM ĐỂ ĐI CÙNG NỖI ĐAU.

 http://truyennganhay.net/cham-de-di-cung-noi-dau

Anh đi được một tháng rồi…nhanh quá!!!

Cái khoảng thời gian em vật vã, bồn chồn, lặng lẽ với nỗi đau cũng đã qua dần nguôi ngoai hơn.Em đã biết chấp nhận cái sự thật đó,giờ chỉ còn lại trong em là nỗi nhớ cồn cào hằng đêm, cấu xé trái tim em ri rỉ máu, nghiến chặt răng em bắt mình chịu đựng, cố dặn lòng để anh thanh thản mà ra đi, nhẹ nhàng yên bình như những ngày nắng xanh gió về bên lá…Cứ thế thôi, rồi nhanh thôi, rồi cũng quên đi thôi…Ừ, một tháng rồi!!!

 

CHẠM....ĐỂ ĐI CÙNG NỖI ĐAU

           

        Bên anh, thương anh, lặng thầm thích anh, đơn phương em yêu anh….có bao giờ anh biết hay không? Với em, đó là cả một niềm hạnh phúc lớn lao mà duy nhất anh, mỗi mình anh thôi…mới mang lại được.Ngốc quá không anh với quẩn quanh ý nghĩ giữ mãi anh bên cạnh, yêu anh đơn phương, lặng nhìn anh mỗi tối rồi lại da diết nhớ trong những đêm lạnh, gió khẽ ùa về…mơn man, chếnh choáng, em để mình say trong ảo tưởng, em vẫn bên anh, vẫn được anh chăm sóc, vẫn cùng anh đi trên những con đường xào xạc lá rơi khi thu tới, hay nép mình sau lưng anh đón những cơn mưa đầu mùa…

            Một đứa nhút nhát, e dè, tự ti  như em đây sao có thể dám nói lời yêu anh cho được.Biết không anh bao đêm em trằn trọc suy nghĩ, vẩn vơ rồi đâm ra thơ thẩn, em sợ một ngày có người con gái khác cướp anh khỏi em.Dẫn anh vào khung trời thơ mộng mang tên là tình yêu, lúc đó, có bao giờ anh bỏ mặc em không? Để rồi nước mắt em rơi hằng đêm mà thiếp đi lúc nào không hay biết.

            Nhớ nữa không anh? Vô tình gặp mặt, vô ý làm bẩn áo anh, rồi cũng như duyên số được anh giúp đỡ, quen anh, thân anh….và vô tình để bóng hình anh in quá sâu trong tim em rồi! Để bây giờ em để trái tim lạc nhịp vì một người,đau đớn hằng đêm vì một người, cũng quá ân hận vì một người….Ai bảo anh khiến em tin tưởng nhất chứ? Ai bảo anh tốt với em nhất chứ? Ai bảo anh thương em nhất chứ? Để bây giờ người khiến em đau lòng nhất cũng là anh…

            Nhớ những chiều lành lạnh gió ven biển, em được sẻ chia với anh những vui buồn mà trước chỉ mỗi mình em gặm nhấm, những đêm đông lạnh căm căm được anh chở đi chơi, nép sau lưng anh em hát vu vơ với tâm trạng vô lo vô nghĩ, những bát tào phớ âm ấm phảng phất hương nhài anh mua cho em mỗi sáng đầu thu lành lạnh gió….Người duy nhất bên em trong những ngày em buồn bã với nỗi lo toan cho gia đình cũng là anh, người chăm em suốt cả đợt điều trị lâu ngày cũng là anh….Sao bao giờ người em nghĩ tới đều là anh thế? Sao anh cứ tốt với em như thế? Sao chẳng hời hợt như bao người khác có phải hơn không anh?

            Cái đứa con gái ngang bướng và cố chấp như em, chưa bao giờ rơi lệ trước mắt người khác, sợ người đời nhìn vào mà thương hại, ghét tất cả nhưng thứ gọi là sướt mướt dỗ dành, sao có thể tựa vào vai anh mà khóc, mà nức nở như thế hả anh? Sao có thể mè nheo ẩm ương với những thứ quà mà anh luôn miệng kêu con nít.Nào kẹo kéo, nào nổ gạo, nào bắp chiên…hồn nhiên đòi anh mua, vòi vĩnh anh làm quà.Ừ! người khác nhìn vào chắc bảo em giả nai, chắc kêu em làm dáng…nhưng mà mỗi riêng anh biết những lúc như vậy là lúc em cần anh nhất, muốn bên anh, kiếm niềm vui, thả nỗi lòng vào những thứ vụn vặt. Rồi những khoảng không vô định,thời gian chầm chậm trôi, chỉ anh ngồi bên em, nắm lấy tay em, mà không cần một lời nói….Anh hiểu em nhất mà, phải không anh? Hay anh không nhớ nữa…

            Sao em quên được những kỉ niệm bên anh, anh chọc em cười , anh chê em xấu, anh than em ế, anh la em ngốc, anh bảo em trẻ con…tất cả quên sao được anh ơi, sao cứ phải là anh, sao cứ nhẹ nhàng cuốn em vào như thế, sao chẳng vồn vã cho em tìm đến cái gọi là tình yêu, sao không hời hợt để em khỏi hi vọng, sao chẳng xã giao để em coi anh quá tầm với, mà cứ lặng lẽ bên em, che chở cho em, an ủi em, mà chẳng cho em mảy may hi vọng, cũng không chịu hiểu cho trái tim em?

            Anh mang đến cho em những tia nắng nhẹ nhàng ấm áp trong những ngày gió lạnh đầu mùa, đưa nắng ban mai xua đi đêm đông lạnh giá, mang sương đến với lá trong những đêm tối lạnh buốt cả lối đi…Nhưng giờ anh ở đâu rồi? Sao anh đi nhanh thế? Sao chẳng chịu nói một lời với em trước đã..Anh hứa anh đi anh sẽ vào mà, em còn chưa kịp nói ra tình cảm của mình mà, sao anh đi mãi như thế anh ơi!

            Dù có vội hay chầm chậm khẽ qua, thì em vẫn cảm nhận được thời gian rảo bước tới kéo em đi theo những lo toan bức bối, dù cố gắng quên đi hay thẫn thờ chạm khẽ vẫn cảm nhận được nỗi đau âm ỉ ấy, dù có vô tình bước qua hay cố tìm lại những gì đã đi vào quá khứ thì nỗi nhớ hằng đêm vẫn hiện hữu về, dù có biết rằng một ngày nào đó sẽ phải xa, sẽ phải quên, vẫn dặn lòng em không thể không nhớ… lâu lâu bất chợt gặp bóng dáng quen thuộc ở sân trường hay góc ghế đá….Lại nhớ anh rồi!!! Anh  đi nhẹ nhàng, vội vàng…đau một tí, lạnh một tí thôi phải không anh? Nhẹ nhàng anh đi, bỏ em lại sau bao nhiêu kỉ niệm, yêu chưa hẳn mà sao nó nặng nề như thế anh ơi!

 

CHẠM....ĐỂ ĐI CÙNG NỖI ĐAU

          

              Em chia cho anh 20 năm trong cuộc đời em nhé! Để anh về bên em, để em có thể nũng nịu anh như trước, để nỗi đau không còn quay quắt trong em mỗi độ chớm mùa nữa.Để anh trở lại với thế giới này, 20 năm thôi, em chia cho anh đấy….Sau này cùng nhau sống, rồi kiếp sau trả nợ cho em là đuợc rồi, được không anh? Giá mà,Thương Đế cho anh thêm một ngày nữa nhỉ? Anh sẽ được xì xụp ăn một tô súp lươn cay xè, được đưa em gái anh đi chơi vì anh xa nó lâu quá, được bên cạnh bố mẹ cùng bố mẹ anh làm vườn, được tự tay bón cháo cho bà, việc mà lâu lắm anh bảo anh không được làm…Lại còn ra biển mà hát mà hét nữa chứ?…Phải không anh? Chừng đó thôi…em xin cho anh từng đó thôi, sao xin mãi mà Người không nghe, không ban cho anh được chứ???? Nếu được ban cho một ngày đó, có giây phút nào anh giành lại để bên em không?

            Em lại khóc rồi, anh ghét em khóc, anh không muốn nhìn em yếu đuối, nhưng mà nỗi đau này em phải chịu quá lớn rồi, em khóc thêm lần này nữa thôi anh nhé! Anh về với em được không? Về mà đi học kìa, bạn bè anh đi hết rồi còn đâu., về mà vẽ cho xong bức tranh cánh đồng lúa chín trĩu bông mà em vẫn chọc anh là cánh đồng hoang kìa, về mà chăm sóc cho cái cây leo anh ươm bên cửa sổ đi kìa…Đến mùa thị chín thơm lừng rồi, về còn chở em đi mua chứ, còn hái trộm sấu cho em anh đã làm đâu…..Lâu ngày đàn không được tay anh gảy, hoa không được tay anh tưới, cọ không được tay anh vung….Chúng cũng nao nao, đườm đượm rồi anh ơi!!!

            Rồi sau vài cơn mưa con đường đó sẽ mất dấu, sau vài năm nữa thành phố cũng dần vắng bóng anh, sau khoảng thời gian nữa ai cũng phải tập quen dần nỗi đau để kiên cường bước tiếp.Còn em thì sao đây anh, vẫn chẳng thể tin ngày đó là định mệnh, vẫn chẳng thể tin bây giờ em mất anh mãi mãi rồi, vẫn chẳng thể cho bóng hình anh mất đi trong tâm trí trong một giây phút…Để giờ anh đã đi xa mà em vẫn còn nhớ anh da diết như thế này…

            Thôi, em níu anh mãi, em cũng dần buông tay rồi, phải chấp nhận dù rất đớn đau, phải sống hạnh phúc để anh khỏi bận lòng, phải vui vẻ như lúc bên anh để sang bên kia gặp anh nhẹ nhàng nở nụ cười. Em sẽ sống cho anh, cho em, cho những kỉ niệm…gạt nước mắt và nỗi đau, em giữ lại những gì đẹp đẽ nhất…để mãi bên anh!!!

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Trên nẻo đường tìm việc !!!!

Ngay 5 thang 9 nam 2012

Vua di lam vua tim viec lam moi de thay doi that su toi rat met moi ke tu khi toi quay ve the gioi ben ngoai xa hoi.

Dau sao uoc vong hoai bao khong theo y nguyen thi do cung la phan so cuoc doi ma toi phai trai qua.

Chap nhan hay khong chap nhan, bang long hay khong bang long voi cuoc song hien tai trong cong viec thi khong phai do ban than toi quyet dinh ma chinh cuoc song quyet dinh thay cho ban than toi.

Thu nhat, toi gio khong the song bang ly tri cua rieng ban than. Toi lam bat cu viec gi cung phai nghi den tuoi cha me ngay mot chong chat, ho khong the song doi voi toi mai mai cho nen toi phai dung bang doi chan cua minh.

Thu hai, anh chi em toi du co yeu thuong den dau thi mot ngay no ho cung co gia dinh rieng cua ho. Do do, toi khong the dua dam ho mai chinh vi the toi phai tap su kien nhan tu lap khong dua dam nua.

The la du cong viec hien tai khong thich thi toi cung lam duoc hon 4 thang qua va toi da song bang dong luong do suc lao dong kiem duoc. Khong dong luong nao de dang kiem duoc ma khong trai qua noi chua chat cua dong doi xa hoi nhung dong thoi, dong tien ay cung tao niem kieu hanh cho chinh ban than toi.

Hom nay, toi that su met moi nen tron viec nghi o nha mot ngay nhung that ra toi co nghi ngoi gi dau. Toi lai lang thang tren mang tim viec
ua email va nhung noi nao nop ho so truc tiep thi toi ghi lai dia chi de lam ho so tranh thu gio nghi com trua noi so lam de di nop.

Gio co ai hoi toi, Hieu nop bao nhieu cho roi that tinh toi cung khong nho minh ton bao nhieu tien cua trong nhung to don xin viec do.

Hi vong va hi vong the thoi vi cuoc song can co cai hi vong de ma tiep tuc sinh ton.

Thanh Hieu



 

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

Anh đừng thờ ơ khi em im lặng...!!!



Anh dung tho o khi thay em im lang
Thuc ra khi ay long em dang lo lang
Co rat nhieu dieu lang lang chang thot ra
Nhung trong sau xa...em rat can anh hieu !!

Khi em lang im...dua mat kiem tim quanh
La vi khi ay gio lua...em thay lanh !
Can vong tay anh cho che that nhanh
La em vo nung niu de thay minh con nho be !

Khi em lang im giua pho nguoi dong duc
Anh dung di nhanh ma hay nhin em moi luc
Em co buoc cham de cho anh thuc giuc
Nam chat tay em keo manh ve phia anh...!!

Khi anh goi em ma em van lang im
Co le khi ay... em chang kim noi nua
Bao nhieu buon vui  chuc oa cung chat chua
Va em yeu long...cho em khoc di anh!

Khi em lang im nhin vao mat anh
La vi khi ay em vo cung boi roi
Qua doi ngen ngao khien loi khong cat noi
Boi chinh luc nay ....Em hanh phuc day thoi.