Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009
Thứ Ba, 28 tháng 7, 2009
Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2009
Thứ Hai, 20 tháng 7, 2009
Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2009
Trẻ thơ là những hòn ngọc sáng.....! Hãy hướng chúng đi vào thế giới vốn có của một đứa bé ngây thơ hồn nhiên:" Nhân chi sơ tính bản thiện" . Những việc của người lớn hành động sẽ ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ thơ. Mẹ ơi...! Ánh sáng đời con đâu, / Sao tăm tối quá mẹ ơi...! / Căn phòng con chỉ 4 bức tường, Sao mẹ giam lỏng đời con mãi???? / Mẹ ơi...! Hãy cho con ánh sáng mặt trời, / Để sớm mai con bừng tĩnh giấc, / Ánh sáng hướng con vào ngày mai, / Khởi đầu tươi sáng mẹ ơi.....! /
Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009
Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009
Thứ Tư, 15 tháng 7, 2009
Trong cuộc sống đôi khi cần thả lỏng tâm hồn mình ra và chia sẽ với mọi người. Bạn sẽ tìm được niềm vui mới. Trong cuộc sống có cái chúng ta cần phải quên đi và hãy chấp nhận điều thành bại để rút kinh nghiệm rồi cứ thế mà ta lại tiếp tục bước đi trên chính nghị lực của bản thân ta. Cuộc sống cần có nghị lực, nếu đánh mất nó linh hồn bạn cũng không còn. Hãy nhớ nỗi buồn nào cũng qua đi thôi. Anh bình minh luôn chào đón các bạn.
Ánh bình minh đã mang em đi! Ánh bình minh mang em đi, là bao nỗi buồn cô đọng; trong tất cả những người blogger. Nhưng tôi biết một điều, em không chết đâu em; và em sẽ sống mãi trong tim người blogger...! Các bạn ơi...! Hãy vui lên nào...! Blog 360 sẽ sống mãi chứ không có mất đâu vì nó sẽ sống mãi trong tim của chúng ta mà, hihi...!
Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009
Một ngăn tình yêu nhỏ...! Một mái ấm gia đình...!
Xin người hãy cho em,
Sống lại tháng ngày tuổi thơ.
Cho hồn em lạc vào thế giới mộng mơ;
Với những câu chuyện cổ tích thần kỳ…!
Xin người hãy cho em,
Niềm tự do và lòng kiêu hãnh.
Của một thời tuổi trẻ yêu đương;
Với đường tình ái lắm mối tơ vương.
Xin người hãy cho em,
Niềm vui trong khúc hát lời ca.
Trong tình nồng thắm đượm đôi ta,
Và trong cả vầng thơ dang dở.
Xin người hãy cho em,
Trọn trái tim và tình yêu thương.
Để chở che em đi hết cuộc đời,
Trong vòng tay ấm áp yêu thương.
Hãy dìu dắt em đi đến hết cuộc đời....!
Thứ Hai, 13 tháng 7, 2009
Đừng nói yêu em khi tim anh là đá...!
Đừng yêu em khi tim anh là sỏi đá,
Tim em đau se thắt trong từng đêm thâu.
Và em sẽ khóc nhiều khi em biết;
Tình em nay đã lắp trọn bóng hình ai ????
Đừng nói yêu em
khi tim anh là đá…!
Em xin anh đừng đến khi em trong cơn say,
Em sợ sẽ trao anh điều quý nhất.
Để sớm mai khi em chợt bừng tĩnh giấc;
Thế là em phải ôm hận cả một đời.
Xin anh đừng đến khi em quá vui
Vì khi ấy, em chẳng cần anh đâu;
Em chỉ cần tĩnh lặng trong căn buồng tối,
Để ngẫm lại niềm vui trong đêm thâu.
Lúc em khóc anh cũng đừng đến anh ơi,
Em sẽ khép chặt tim mình trong băng giá.
Hãy mặc em và xin anh đừng lo lắng;
Để khổ sầu cô đọng lớp sương giăng.
Mỗi khi em ốm cũng đừng đến anh ơi,
Khi ấy linh hồn em ngỡ mình sẽ là ai???
Em sợ em thành người hoang dại;
Lạc lối đi chẳng có ngày về.
Nhưng anh hãy đến ru em trong giấc mơ,
Bằng khúc hát lời ca với vầng trăng thơ.
Để em say giấc chìm trong mộng mơ;
Nhưng liệu anh có đến trong giấc mơ ????
Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2009
Tình Phu Thê...!
Rating: | ★★★ |
Category: | Other |
Khi anh mười tuổi,
Em còn nằm nôi.
Chưa biết chi tiếng yêu,
Chưa biết chi tình đời đen bạc.
Khi anh mười tuổi,
Em còn nằm nôi.
Tháng năm với lời hát mẹ ru
Êm ái trong giấc nồng say…!
Khi anh mười tuổi,
Anh hay sang nhà chơi;
Cha mẹ thương nói vui đùa:
“Mai sau, em thành thiếu nữ;
Sang đây, hai bác bén duyên….!”
Rồi khi anh mười lăm,
Em chỉ mới lên năm;
Đôi ta còn lắm thơ ngây,
Nào nghĩ chi câu chuyện tình yêu.
Rồi thời gian dần trôi,
Tuổi đời chúng ta cũng lắm nỗi buồn.
Đánh mất đi tuổi đời bé thơ,
Khi chúng ta thành vợ thành chồng.
Rồi thời gian dần trôi,
Tuổi già lại đến;
Đôi ta thành ông, thành bà….!
Tiếng yêu đương ngày ấy,
Giờ chỉ còn là nghĩa nhân…..!
Nguyen Thi Thanh Hieu
Viết vào ngày 12 tháng 7 năm 2009
Hiếu kính tặng bài thơ :" TÌNH PHU THÊ" cho những ai đã bước vào ngưỡng cửa hôn nhân và mong cầu phúc thế giới này sẽ bình yên - hạnh phúc....!
Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009
Phận đời...!
Em không muốn làm người,
Làm người chán lắm ai ơi…!
Từ thuở cất tiếng khóc chào đời,
Em đã làm khổ bao người.
Em không muốn làm người,
Làm người phải biết nghĩ suy.
Toan tính vun vén từng ly;
Cho đời sống giảm đói nghèo.
Em không muốn làm người ,
Làm người phải có tư duy.
Trong mười hai năm đèn sách,
Cũng chỉ lấy tấm bằng treo chơi.
Em không muốn làm người,
Vì kiếp người ngắn ngủi lắm ai ơi…!
Sớm hôm họa phúc biết mai còn sống,
Ngoảnh phút chốc một nấm mồ hoang.
Em không muốn làm người,
Vì mai đây trong cõi đi về ;
Em sợ linh hồn em khóc than,
Trong từng giọt lệ sầu ly tan.
Phận đời ơi…! Xin đừng có kiếp sau,
Em chỉ muốn làm bạn với biển khơi;
Em chỉ muốn làm bạn lũ cá dưới đáy khơi;
Em chỉ muốn làm bạn với thuyền bè ra khơi.
Và mỗi sớm mai, em bừng tĩnh giấc,
Em sẽ đón ánh mặt trời giữa dòng biển khơi.
Phận đời ơi…! Xin đừng có kiếp sau,
Em chỉ muốn làm bạn với ngon núi chơi vơi.
Và mỗi khi đêm về có ánh trăng treo đầu núi,
Em sẽ hòa mình say khúc nhạc vầng thơ.
Phận đời ơi…! Xin đừng có kiếp sau,
Em chỉ muốn thân em là cánh chim.
Tự do bay nhảy khắp bầu trời xanh,
Líu lo, ríu rít hót vang trên cành.
Phận đời ơi…! Xin đừng có kiếp sau,
Em chỉ muốn thân em là cỏ cây;
Em chỉ muốn che bóng mát cho ngày sau;
Và em chỉ muốn hòa mình với thiên nhiên.